Trời sập

       Thằng Hải lôi cái cặp nặng nề của nó về căn hộ sau một ngày dài lăn lê bò lếch ngoài thương trường, nó mệt mỏi, hôm nay là cuối tuần, không biết nó đã uống bao nhiêu ly bia cho thiên hạ vui và cho công việc nó trôi chảy, nó quá xuống sức, thân hình nó phình ra một cách nhanh chóng nó tăng cân, thân hình nặng nề khiến nó cảm giác hụt hơi và chậm chạp. 



      Nó từng là một vận động viên, nó từng yêu cái nghề kiếm được lương ba cọc ba đồng cho lũ trẻ, lúc nó còn đánh đấm ra trò thì mọi người đều coi nó là thần đồng, nó cũng tự hào lắm lắm, nó chiên đâu thắng đó lúc đó nó thấy thật mạnh mẽ. Một buổi tối mát trời, thằng Hải vào sân trễ hơn mọi ngày, nó khởi động vôi vã cho kịp tiến dộ, nó chạy vài vòng quơ tay qua lại... Nó nhập cuộc vào trận đánh, đối thủ bên kia cao ốm hơn nó nhưng nhanh nhẹn cực kỳ, trận đâu diễn ra sau vài phút 2 bên tấn công dữ dội, cả khán phòng ai cũng chờ đợi để nổ tung cùng với trò chơi này khi tiền cược chia đều cho hai bên, thằng hải không làm thất vọng khán giả của nó, nó đánh đối phương té xuống nhưng chưa đủ để kết thúc trận đấu. thằng Hải đã thấm mệt rồi nó không còn vận dụng được sức nữa, đối phương đánh một đòn cực nhanh, xoáy vào trong người nó. Hải liền dùng việc phản lại đòn đó của đối phương, nó ôm đối phương lên và đập mạnh xuống, mọi thứ đều diễn ra như dự tính của nó chí có việc là bàn chân nó nằm sau lưng của đối phương, cú va chạm quá mạnh và nhanh khiến nó cảm thấy không ổn, thật sự không ổn khi nó ngã quỵ xuống, cái nhăn mặt - tiếng la thất thanh, các bác sỹ chạy vào, thằng Hải nó thấy thật sự không ổn và cái gì cũng xãy ra, chân nó gãy... Những lời thông cảm, những lời chê bai, không làm nó phiền muộn chỉ nó việc nó không còn là vận động viên nữa, việc nó sẽ sống với đam mê và bao nhiêu hoài bão của nó cũng tiêu tan...


      Không bao giờ thằng Hải trở lại chính mình như xưa nữa, nó tụt dốc không phanh, nó thua một thằng đàn em trong sự tức tối, nó tập vô hồn, nó tìm vui bên những dứa nhóc thích sự đùa giỡn, nó tắt lửa, ngọn lửa trong thâm tâm của nó lịm dần. sự chán trường ào đến, như gục ngã trước cái quá khứ vàng son của nó, đôi lần nó cũng muốn quyết tâm trở lại nhưng rồi lại chấn thương, cơn bĩ cực làm nó tuyệt vọng. Thằng Hải nó khép lại quãng đời làm vận động viên trong cảnh không thể tệ hơn là đi bóc vác ngoài Chợ Lớn vì thân hình vạm vỡ, sức khỏe mạnh mẽ.

      Mười năm sau khi nó trưởng thành hơn, mười năm sau khi nó suy nghĩ nó chững chạc hơn... khi nó nhìn lại nó đã trở thành một gã béo ú, cô độc giữa căn hộ mà nó kiếm được, nó lao vào kinh doanh tìm vui cho thỏa lấp những nỗi buồn trong cuộc sống, nó cũng có vài ba mối tình, nhưng hơn bao giờ thế nó sự nó bị tổn thương nhiều lần nữa, nó chọn cách yêu nhanh, yêu xa, yêu điện thoại... nhưng cuộc tình mà nó biết trước không bao giờ có " happy ending", vậy người mỗi ngày luôn yêu nó, luôn mong  một " happy ending" với nó, nó lại không thèm ngó người ta, nó cũng đã cố, nó cũng đả mở lòng nhưng thật sự nó quá nản, nó quá mệt mỏi với những rắc rối hàng ngày và mỗi khi cần có ai đó cùng nó lang thang đâu đó hay giải quyết chung một vấn đề chỉ mình nó, cũng có nhưng khi nó không giải quyết nổi việc gì, thằng Hải đôi khi cũng phải bó tay nhưng ai mấy ai cùng nó giải quyết hay là chuyền lại cho nó và cùng 1 vài câu than phiền, nó cuối cùng cũng phải gật đầu cho qua việc để không muôn nhức đầu thêm dù nó thật sự không muốn, nó hụt hẫn gê gớm, dưới áp lực tiền nông nó phải cố gắng sao cho mười người vui thì 9 người phải cười thật sự. Nó không yêu nổi nữa, nó thèm thả sợi dây nào nữa để thứ giếng sâu nữa, nó tuyệt vọng trong xảy hội kiếm tiền này, khi ánh hào quang quá khứ cháy sáng bao nhiều thì hiện tại tối tâm xâm chiếm vào bấy nhiêu. Qua bên kia sườn dốc của sự nghiệp - mang cục nợ bên mình trong mười năm - rơi vào trạng thái không thèm yêu ai nữa, ngay đây trong chính căn phòng này thật sự nó cảm thấy ... như trời sập.





chia sẻ nhé:

Đôi nét

Ceyron Louis

Viết cho những nỗi nhớ, viết cho những trải nghiệm ký ức, viết cho nỗi niềm buồn phiền, viết cho tôi, cho anh, cho em, cho chị, cho những thứ cố đánh bắt mà không được, viết thế thôi hy vọng đừng buồn và đừng tiếc vì kỷ niệm đã xa rồi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét